Trung thu đầu tiên của những trẻ em vùng cao Đà Nẵng
Đà Nẵng - Ở nóc C72 (thôn 4, xã Trà Tập), có những đứa trẻ chưa từng biết ông Lân, chưa một lần cầm chiếc đèn lồng Trung thu.
Lần đầu nghe tiếng trống lân
“Con chưa bao giờ thấy múa lân ngoài đời” – Hồ Quốc Khánh - cậu học trò người Xơ Đăng lí nhí, tay ôm chặt chiếc lồng đèn mới. Trên sân đất ướt, dãy áo mưa mỏng như cánh chuồn, các em nối nhau nhảy chân sáo theo nhịp trống. Tối nay, giữa mưa núi lất phất, tiếng trống lân vang lên—và những đôi mắt đen lay láy vỡ òa. Đêm Trăng rằm đầu tiên trong đời - với nhiều em đến muộn, nhưng thật tròn đầy.

Điểm trường C72, Trường Mẫu giáo Anh Đào có 44 học sinh người Xơ Đăng. Cả tuần, con đường vào bản ngấm mưa, đá lởm chởm, suối đầy nước. Bất chấp đường xa cách trở, chiếc xe bán tải của Chi đoàn Công an xã Trà Tập, TP Đà Nẵng vẫn ì ạch vượt dốc, chở theo đèn lồng, bánh kẹo, quần áo mới, dụng cụ học tập. Những gương mặt nghiêm trang ngày thường của các chiến sĩ công an bỗng hóa hiền lành: người phát bánh, người rót sữa, người cầm trống hướng dẫn lũ trẻ tập điệu múa đơn giản.

“Các em được tiếp xúc, giao lưu nhiều hơn, mạnh dạn hơn hẳn,” cô Nguyễn Thị Kim Tân, giáo viên Trường Mẫu giáo Anh Đào, mỉm cười. “Hoạt động này còn hỗ trợ một số đồ dùng học tập cần thiết - thứ chúng tôi thiếu quanh năm.”
Thiếu úy Thái Viết Khâm — Chi đoàn Công an xã đứng nép dưới mái hiên, áo mưa còn lấm tấm nước, nói: “Chúng tôi chỉ mong các em ở nóc C72 và vùng cao Trà Tập có một mùa Trung thu ấm áp, trọn vẹn. Chúc các em học tập tốt hơn, để mỗi mùa trăng sau lại thêm tự tin”.
Mang trăng về bản
Rời C72, đoàn lại vòng sang điểm trường Tăk Răng (thôn 2). Trời sập tối nhanh, sương mỏng phủ lưng núi. Tiếng cười trong trẻo bật lên khi các anh chị đoàn viên tổ chức trò chơi, múa hát cùng lũ trẻ. Từ góc sân, một bé gái ôm chặt chiếc áo mới, vừa chạy vừa ngó lại đôi dép nhựa còn lỏng quai, gương mặt em ánh lên niềm hân hoan, khi lần đầu tiên được chơi đèn lồng lấp lánh, phá cỗ Trung thu…
Đêm Trung thu ở Tăk Răng, không khí rộn ràng đủ để người lớn quên đi nỗi lo mùa rẫy, đủ để trẻ nhỏ tạm cất tiếng thở dài vì quãng đường đến lớp dài hun hút. Những gói bánh nhỏ, những chiếc đèn giấy, vài bộ áo mới tưởng chừng đơn sơ, lại giúp tuổi thơ ở vùng sâu bớt gập ghềnh.

“Chúng tôi mong đem đến cho các em vùng sâu một Trung thu ý nghĩa, một sân chơi lành mạnh, vui tươi,” chị Hà Hồng Dương, Bí thư Chi đoàn các cơ quan xã Trà Tập, chia sẻ. “Và hơn hết, đó là lời động viên để các em bền bỉ trong học tập, rèn luyện”.
Đêm dần muộn. Trăng ẩn sau mây. Bầy trẻ ôm quà, ôm đèn, ôm cả giấc mơ đến lớp ngày mai. Trên đường về, đoàn xe chòng chành qua con dốc cuối, nhưng không ai bảo “mệt”. Bởi mỗi nụ cười ở C72, ở Tăk Răng, đã kịp châm thêm một ngọn lửa ấm trong lòng những người lớn.




In bài viết
