• :
  • :

Miền Trung đang gượng dậy sau bão lũ

Những ngày sau lũ, dọc dải đất từ khu vực Phú Yên cũ nay thuộc Đắk Lắk đến Khánh Hòa, trời đã tạnh nhưng trong lòng người dân vẫn văng vẳng tiếng nước đổ. Những người dân vừa trải qua thiên tai đang bảo nhau gượng dậy, bắt đầu một ngày mới.

Bao đời nay, miền Trung luôn là địa danh gợi nhớ tới những hậu quả khắc nghiệt của thiên tai, nơi con người sinh ra trong thiếu thốn, lớn lên giữa nắng gió, và già đi qua những mùa bão chồng lên lũ. 

Đó là nơi mà câu “người miền Trung tiết kiệm lắm” đã vượt khỏi ý nghĩa đạo đức thông thường. Họ tiết kiệm không chỉ vì nghèo khó, mà vì bất trắc luôn đứng ngay trước cửa. Họ giấu từng đồng trong hũ gạo, chắt từng lon thóc, giữ lại cả những tấm tôn cũ – bởi chỉ một cơn lũ bất ngờ cũng có thể cuốn sạch tất cả những gì dành dụm cả đời.

Nhưng lần này, không thứ gì họ gìn giữ đủ sức chống lại. Nước lũ hung bạo như chưa từng thấy, nhấn chìm cả những ngôi nhà tưởng như vững nhất chỉ trong vài phút. Cái “tiết kiệm” họ khư khư giữ suốt đời – giờ không thứ gì còn lại để tiết kiệm nữa. Ngay cả nỗi sợ cũng bị cơn lũ rút cạn. Họ không đủ sức khóc, không đủ sức hoảng loạn, vì kiệt quệ đã chiếm mất phần cảm xúc sâu nhất. Đó là bi kịch âm thầm nhất của trận lũ này.

Những sinh mạng bị dòng nước cuốn đi – và tiếng kêu cứu còn vang mãi trong ký ức

Đắk Lắk những ngày qua hiện lên rõ nhất trong bi kịch của vợ chồng anh P.V.K và chị P.T.N.T. Tối 20/11, giữa tin đồn vỡ đập và dòng nước dâng cuồn cuộn, anh chị vội chở con trai út chạy lên vùng cao tránh lũ. Khi đến cầu Cháy, mặt cầu đã sụt lún, chiếc xe bị kéo thẳng xuống hố nước xoáy. Anh K chỉ kịp dùng hết sức đẩy con vào bờ trước khi dòng nước hung dữ cuốn cả hai vợ chồng vào đêm tối.

Sáng hôm sau, thi thể họ được tìm thấy cách nơi gặp nạn không xa. Hai người con lớn từ TP.HCM vội vã chạy về trong mưa – đứng ôm nhau bên di ảnh, ngơ ngác không biết bấu víu vào đâu khi mất cùng lúc cả cha lẫn mẹ. Hàng xóm nói mãi không nén được nước mắt: hai vợ chồng hiền lành, lam lũ, sống chật vật chỉ mong con cái học hành nên người, cuối cùng lại ra đi giữa dòng lũ dữ đến tàn nhẫn.

Không xa đó, một nỗi đau khác lại khiến vùng lũ nghẹn lại: Ông T (76 tuổi) thiệt mạng ngày 20/11 khi cố vượt dòng nước xiết để cứu con dâu và hai cháu nội, đang mắc kẹt trên mái nhà.

Trước ngày lũ lớn đổ về, ông đã lên xóm cao tránh ngập. Nhưng đến khi hay tin con dâu và 2 cháu phải dầm lạnh suốt đêm trên mái tôn, sáng hôm sau ông quyết quay lại vì lo lắng cho con cháu. Trong dòng nước đục ngầu đang chảy siết ngang vai, vì tuổi cao sức yếu, ông bị cuốn trôi. Trong khi đó, người con dâu và hai cháu nhỏ được hàng xóm chèo thuyền tiếp cận, cứu đưa vào nơi an toàn sau hơn 23 giờ mắc kẹt.

Chị kể, lúc còn trên mái nhà, chị đã thấy một bóng người mặc áo mưa đi về hướng nhà rồi bị dòng lũ cuốn đi — đến khi được cứu mới biết đó chính là ba chồng, người đã liều mình quay về chỉ vì thương ba mẹ con.  Khi nước rút, thi thể ông được tìm thấy cách nhà không xa. Hàng xóm kể, ông là chỗ dựa của cả gia đình, vậy mà chỉ trong một buổi lũ, nhà sập – người mất. Giờ chỉ còn lại khoảng sân trống loang bùn, một sự im lặng đủ khiến bất kỳ ai đứng cạnh cũng thấy thắt lòng.

Những câu chuyện ấy, dù đã làm người nghe nghẹn lại, nhưng vẫn chỉ là hai lát cắt rất nhỏ trong bức tranh đau thương miền Trung những ngày qua. Phía sau mỗi dòng tin, mỗi tiếng khóc, mỗi mái nhà bị cuốn trôi… còn vô số nỗi đau khác không thể kể hết.

Đó là những số phận bị bão lũ bứt khỏi nhịp sống bình yên, những gia đình đang yên lành bỗng hóa tan tác chỉ sau một đêm nước xiết. Những tiếng kêu cứu chưa kịp vọng lên đã chìm trong dòng lũ, những bàn tay chới với giờ chỉ còn lại trong ký ức người đứng bên bờ bất lực.

Và tất cả những điều ấy, dẫu đau đến quặn lòng, vẫn chỉ là vài mảnh vụn trong bức tranh tang thương đang phủ lên vùng đất này—nơi con người phải lặng lẽ nuốt vào trong nỗi mất mát để tiếp tục đứng dậy, dìu nhau qua những ngày chưa biết chưa biết bao giờ mới sáng trở lại.

Sau lũ lại thêm bão - Tình người vẫn ở lại

Đắk Lắk – nơi những con số thiệt hại về người nghe qua đã thấy nhói – giờ là khoảng lặng nặng hơn cả tiếng khóc. Nước đã rút  nhưng để lại trên tường những vệt bùn nâu cao đến ngang ngực người lớn. Nhiều ngôi nhà chỉ còn nền gạch trơ trọi như một vết thương chưa kịp khép miệng. Có bà cụ ngồi hong lại chiếc nồi méo mó vì “còn cái này đun được nồi cháo cho tụi nhỏ”. Có người cha trẻ lội bì bõm trong bùn tìm chiếc xe máy còn sót lại, vừa bới vừa lẩm bẩm: “Còn giữ được gì thì giữ…”.

Và đúng lúc họ đang đứng dậy bằng từng hơi thở, tin bão 15 lại ập tới. Các loa truyền thanh liên tục kêu gọi gia cố nhà cửa, chuẩn bị sơ tán. Nhiều người lo lắng tâm sự:  “Bão nữa thì… chịu thôi. Mất sạch rồi.”

Ánh mắt người bà sau mưa lũ — sâu và buồn như chính những gì đã bị cuốn đi, khiến người nhìn cũng thắt lòng chua xót.

Ánh mắt người bà sau mưa lũ — sâu và buồn như chính những gì đã bị cuốn đi, khiến người nhìn cũng thắt lòng chua xót.

Miền Trung đang đứng trước ngưỡng chịu đựng cuối cùng – nơi nỗi đau hóa thành đá, nơi sự kiên cường không còn đủ để gồng, nơi người ta không còn sức để sợ bão. Nhưng trong tất cả những đổ nát ấy, điều duy nhất còn lại là tình người. Chính quyền các cấp, các lực lượng vũ trang đã luôn sát cánh hỗ trợ, bảo vệ người dân; những chuyến xe cứu trợ, những bữa cơm nóng, những bàn tay nắm lấy nhau giữa sân nhà chưa kịp lau khô.

Và đó là lý do vì sao, trong lúc bão 15 đang rình rập, điều miền Trung cần không phải là câu hỏi “Đã chuẩn bị chưa?”… Điều họ cần là một bàn tay đặt lên vai, để nói rằng: “Cả nước vẫn đang ôm trọn miền Trung trong yêu thương”.

Lượt xem: 1
Tác giả: Thiên Thanh - Phương Ngân
Nguồn:baophapluat.vn Sao chép liên kết